6 tháng 5, 2010

Đèn đã tắt!

Một người mù đi thăm bạn, đến khuya mới về. Người bạn bèn trao cho anh một cái đèn lồng.

- Tôi thì cần đèn đóm mà làm gì chứ? – Nguồi mù thở dài buồn bã – tối hay sáng với tôi cũng chẳng khác gì nhau!

- Tôi biết chứ! Anh không cần đền để soi lối đi – Người bạn nói – Nhưng nếu anh có đèn thì người ta sẽ thấy và tránh đường cho anh. Vậy anh cứ cầm lấy đi!

Nghe bạn nói cũng có lý, người mù đồng ý cầm đèn ra về. Nhưng đi chưa được bao xa thì đã bị một người đâm sầm vào.

- Đi đứng kiểu gì mà kỳ cụ vậy? Mắt mũi để đâu hết rồi – Nguồi mù hùng hổ la lối – Bộ hổng thấy ánh đền của tôi sao?

- Đèn tắt từ lâu rồi mà anh không biết sao? Thật tội nghiệp anh quá! – Người kia chậm rãi trả lời.
Ôi, có biết bao nhiêu người trong số chúng ta vẫn tự hào cho rằng mình đang là nguồn sáng dẫn dắt mọi người. Nhưng than ôi chút “ánh sáng” le lói ấy, cũng chỉ đủ để người khác nhận ra chúng ta mà tránh né. Và mỉa mai thay, nhiều khi nó đã tắt ngúm tự bao giờ...

Vâng, trong cái thế giới rộng lớn này, nếu bạn và tôi, mỗi chúng ta không ngừng thay dổi và mở rộng nhận thức của mình; không thắp lên một nguồn sáng trong trái tim mình...thì có lẽ chúng ta cũng chẳng khác gì anh mù với chiếc đèn lồng tắt ngúm trên tay...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

"Hãy biết mỉm cười khi cuộc sống nói lời đau thương!
Đừng chờ đợi...bởi bạn không biết mình phải đợi bao lâu"